Nguồn: Bùi An

Mùa dịch này, cho ta thấy khả năng của những quyết định đến mức nào. Một điều ngày thường, lúc thời thanh bình, làm những việc thường nhật không thể lộ ra được. Vì những việc hành chính giấy tờ không cần quá nhiều về năng lực, chỉ cần vừa hồng vừa chuyên.
Mùa dịch này cho ta thấy những khẩu hiệu như “không ai bị bỏ lại phía sau” chỉ đúng khi còn đang khỏe khoắn, còn sức hô, chứ khi lâm trọng bệnh thì khẩu hiệu nào cũng chỉ tương đối. Giờ thì ai cũng ở phía sau nhìn cả, 4 – 5 tháng ngồi nhà chơi thì đi tắt đón đầu thế nào được.
Mùa dịch này cho ta thấy quyền lực khi trao vào tay những bộ phận không có khả năng kềm chế thì thứ “quyền lực dân phòng” ấy sẽ trở thành công cụ gây tổn hại lên mọi sự. Nó khiến cho ai cũng tưởng mình thành ông này bà kia cả, thời thế đảo điên, cứt lộn lên đầu.
Mùa dịch này cho ta thấy, chỉ cần hô khẩu hiệu “chống dịch” là có quyền đạp lên Hiến Pháp, đạp lên quyền bất khả xâm phạm về nơi ở, bất khả xâm phạm về thân thể. Phá cửa xông vào nhà bắt đi cách ly, phá cửa xông vào nhà bắt đi test… Ưng khuyển thì làm theo lệnh, sai nha cũng làm theo lệnh, nhưng ai ra lệnh bất chấp? hay có ai cảnh báo ngăn chặn ưng khuyển sai nha không? Hô “chống dịch như chống giặc” rồi tưởng là đang chiến tranh, tưởng ai cũng là giặc hay sao?
Mùa dịch này cho ta thấy đám đông vô minh đến mức nào. Với sự hà hơi tiếp sức của những “đạo quân clone” có chủ đích, hùa theo tấn công bất kể đúng sai, chỉ cần “chống dịch mà” là biện minh cho mọi việc. Đám đông được dẫn dắt ùa lên mạng để khủng bố tinh thần ai dám nói, ai dám chỉ trích. Nó khiến cho người muốn nói trở nên yếu hèn, sợ sệt, thu rút …
Ngày 16/5/1966, dưới sự chỉ đạo của Mao Trạch Đông, Bộ Chính trị đảng Cộng sản Trung Quốc ban hành một thông báo chính thức về cuộc “Đại Cách mạng Văn hóa Giai cấp Vô sản”. Bắt đầu từ tháng 8/1966, 12 triệu Hồng Vệ Binh đã ra tay thực hiện cuộc “cách mạng” có một không hai trong lịch sử Trung Quốc. Dù cho năm 1976, Mao Trạch Đông chết, cuộc cách mạng văn hóa coi như chấm dứt, chính quyền có tuyên bố “thắng lợi”, thì cuộc cách mạng văn hóa vẫn là một vết nhơ, một cơn đau nhức nhối, một nỗi ám ảnh cực kỳ to lớn với thường dân của đất nước 5000 năm văn hiến này. Từ đó, Hồng Vệ Binh trở thành một danh từ chỉ những kẻ lạm quyền, dựa trên những thứ “cao đẹp” để biện minh, để hành động.
Triết gia Platon đã nói: “Hậu quả của việc không quan tâm đến chính trị là chúng ta sẽ bị cai trị bởi những kẻ ngu ngốc hơn mình”. Và sau nhiều năm sợ hãi “Đừng nói chuyện chính trị”, giờ đã sáng mắt sáng lòng chưa, khi không dám nói đến cái sai, cái chưa tốt. Chỉ chăm chăm bảo vệ nồi cơm của mình, thì đến 1 lúc nào đó, cái nồi để nấu cơm cũng không còn.
Bình luận về bài viết này