Thiện Aqua

Happiness is not the target, its the way

Tấm ảnh trên tôi chụp vào khoảng tháng 05/2021, địa điểm là khu vườn của nội tôi, ba tôi, nơi tôi sống từ năm 1999 đến 2007 – khi tôi rời làng quê lên học đại học trên Sài Gòn. Vị chi là xuyên suốt 8 năm, sau này tất nhiên tôi cũng hay trở…

By

Nơi mình dừng chân

Tấm ảnh trên tôi chụp vào khoảng tháng 05/2021, địa điểm là khu vườn của nội tôi, ba tôi, nơi tôi sống từ năm 1999 đến 2007 – khi tôi rời làng quê lên học đại học trên Sài Gòn. Vị chi là xuyên suốt 8 năm, sau này tất nhiên tôi cũng hay trở về mỗi khi có dịp như giỗ nội hay tết, nhưng tần suất thì cứ thưa dần, thưa dần…

Tôi đi làm từ 2011, cứ mãi bôn ba, tha hương. Tôi đi từ Thốt Nốt, ngược xuống Ngã Bảy, đi dọc dòng kênh Ngã Bảy hiền hòa, êm đềm xuống Vị Thanh rồi ngược về Mỹ Tho. Lắm lúc tôi chạy đi Ba Tri, Chợ Lách rồi men theo lối nhỏ tôi chọn nơi an cư là Tân An năm 2016.

Tính đến nay là gần 10 năm tôi ở Tân An, thời gian hơn hẳn tôi ở khu vườn của nội. Ấy thế mà nơi đây tôi vẫn cảm thấy xa lạ hơn ở khu vườn lắm muỗi nhiều cây kia. Điều này khiến tôi thường nhớ về những kỷ niệm ấu thơ, nơi mà những buổi chiều hè oi ả, tôi thường tìm đến bóng mát dưới hàng tre quanh xóm. Đôi lúc tôi chỉ muốn tạt về nằm võng đung đưa, hỏi thăm ông già dăm ba câu rồi tôi lại đi, để rồi lại cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Có khi đi trong cơn mưa, cái lạnh của nước làm tôi thấy sống động hơn, có khi đi khi trời vừa sáng, không khí trong lành làm mọi thứ trở nên tươi mới hơn, chỉ vậy cũng thấy gần gũi, như thể tôi đang trở về với chính mình, nơi tôi thuộc về.

Con người ta cũng lạ, khi ở quê thì cứ mãi muốn đi xa để khám phá những chân trời mới, tìm kiếm những cơ hội và trải nghiệm đa dạng. Đi được rồi, tâm can cứ bồn chồn, lắm lúc cứ nhót lên một cái hay nổi da gà vì một mùi hương thoảng qua tựa như mùi cũ của quê hay một đồ vật giống như cái quán mà họ hay đi đến khi ở quê, nơi có những kỷ niệm ngọt ngào đong đầy bên ly cà phê đắng và tiếng cười rộn ràng. Những ngày tháng dạo bước giữa phố phường phồn hoa, nhưng ký ức về quê hương vẫn âm thầm sống trong từng hơi thở, nhắc nhở họ rằng, ở đó, những điều giản dị nhưng tràn đầy yêu thương luôn chờ đợi.

Đêm nay trời lại mưa rả rít, nằm kế cái cửa sổ đóng kín tôi nhớ cái mùi đất ở quê khi tôi ngủ mở cửa sổ toang hoang ra để gió lùa vào. Cái mùi đặc trưng ấy mang lại cho tôi cảm giác bình yên, như thể mọi lo toan của cuộc sống đều tan biến trong không khí trong lành. Cái cửa sổ như cũng hiểu được lòng tôi khi nó mở hết cỡ đón những luồng gió mát lành trước khi bị đóng sầm bởi nội tôi – người luôn cho rằng con muỗi sẽ bay vào nhà từ lúc 4h chiều nếu như không đóng hết mọi cửa chính và cửa sổ. Dù biết rằng nỗi lo muỗi của bà xuất phát từ tình yêu thương và sự chăm sóc cho cả gia đình, nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối cho những khoảnh khắc thanh bình mà cơn gió mang lại, những giây phút mà tôi có thể ngắm nhìn bầu trời rộng lớn và cảm nhận hơi lạnh dễ chịu, khác xa với cái nóng oi ả của thành phố.

Bình luận về bài viết này